Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.
