Bà kể với tôi: "Năm 1937 nhà tôi mất, tôi đau đớn thất vọng lắm và gia tư gần như khánh kiệt.Và đây là điều quan trọng mà tôi muốn kể: Cả trong khi Lowel Thomas nợ như Chúa Chổm và thất vọng chua chát, ông chỉ suy tính chớ không lo lắng.Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh.Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông.Nhiều tai nạn dồn dập đến nỗi ông sợ gần muốn hóa điên.Bey thì chắc đã phải nhịn đói.Bạn có chịu đổi cái bạn có để lấy một triệu Mỹ kim không?Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết.Khi tôi ưu tư, dây thần kinh căng thẳng, nhà tôi bảo: "Cứ yên tâm.Nếu tài khéo của tôi vào hạng bình thì trong 5 năm đầu tôi hy vọng kiếm được bao nhiêu?
