Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không?Và tôi đố bạn kể cho tôi nghe còn tám giờ nữa bạn bạn làm được những việc gì.Tôi chỉ có thể xét một trường hợp thôi và trường hợp đó không thể là trường hợp trung bình, vì không có trường hợp nào là trường hợp trung bình, cũng như không có người nào là người trung bình.Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.Muốn sống đầy đủ, điều kiện thứ nhất là phải kiểm soát được trí óc.Nó ngắn quá đi thôi.Thế là 6 giờ, có lẽ hơn nữa, đã trôi qua từ khi bạn ở sở ra, trôi qua như một giấc mộng, trôi qua như ảo thuật, không sao hiểu được.Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt.Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào.
