Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.Chuyển sang máy mát xa.Cũng là để thăm dò phản ứng.Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu.Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu.