Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.Tự do hay không là ở mình.Thôi nhé, cất ngay đi.Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm.Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng.Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.