Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.Xung quanh chỉ có đổ nát.Thằng em ngồi bên phải tôi.Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.Với họ, viết không có tị ti nào là học.Để chỉ ra chúng ta đều khổ.Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.