Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn.Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.Một số người giúp đỡ nhiều.Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập.Thôi nhé, cất ngay đi.
