Cơ thể thích được bạn quan tâm đến.Đây là sự chia cắt nội tâm để phải sống với nó thì quả là điên rồ.Chúng có thể giúp bạn thấy khoái lạc, nhưng không thể đem lại niềm vui.sự khó chịu, lo âu,căng thẳng, stress, bất an – là những hình thức của sợ hãi – đều do bám víu quá nhiều vào tương lai mà ít trụ ở hiện tiền.tình thương không phải là cánh cổng dẫn vào cõi Bất thị hiện; nó chính là cái đến với thế giới này xuyên qua cánh cổng ấy.Toàn bộ khái niệm về khoan thứ lúc ấy bèn trở nên không cần thiết nữa.Bao lâu tôi còn là tâm trí của tôi, thì bấy lâu tôi vẫn là các dục vọng ấy, các nhu cầu, các ham muốn, các ràng buộc, cùng các sự ghét bỏ ấy, và ngoài chúng không có “tôi” ngoại trừ một điểm: chúng đơn thuần chỉ là một khả năng, một tiềm năng không được thỏa mãn, một hạt giống chưa đâm chồi.Mười đến mười lăm phút là đủ rồi.Chỉ có bạn mới hiểu nổi.Bạn không thể tìm thấy bản thân bằng cách tiến sâu vào quá khứ.
