Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.
