Không không cần gì cần ai nữa.Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…Ngắn ngủi mà đằng đẵng.Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.Nhưng thế tại sao ta không sướng?Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại.