Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ.Như thể kéo một con vích lên bờ.Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân.Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.
