Tôi không còn than thở về cái dĩ vãng đã thiệt chết rồi nữa.Ông Théodere Dreiser đã dùng cách ấy.Đó là một chân lý căn bản khả dĩ thay đổi nhiệm mầu cuộc sống của ta được.Bạn ở ngoài vòng, tất bạn sẽ sáng suốt hơn tôi.Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng.Cặp vợ chồng khốn khổ ấy đã trả mắc "chiếc còi" của họ biết bao! Năm chục năm sống trong cảnh địa ngục - chỉ vì không một người nào có đủ lương tri để nói "Tốp lại đi", hoặc có đủ sáng suốt nhận giá trị của mỗi sự, mà rằng: "Thôi chúng ta tốp chuyện đó ngay bây giờ nhé.Chưa có trại nào bị gió tung lên trời, thì theo luật trung bình, đêm nay cũng không sao hết; mà nếu rủi trại mình có thổi tung đi nữa thì qua trại khác chứ có gì đâu.Tôi làm gì lúc ấy? Tôi hay tin chiều thứ Bảy.có thể đổi làm phước lành."Dù sao cũng mặc, mẹ chỉ muốn cho chúng sống theo chúng thôi.