Trách nhiệm bạn có thể nhận càng lớn thì số nhân viên bạn có thể quản lý càng đông.Sự sợ hãi cũng khiến cho việc “luôn phải chứng tỏ mình” trở thành một thói quen, một cách sống quen thuộc đến nỗi thậm chí bạn không hề nhận ra rằng nó đang điều khiển bạn.Không tạo ra thu nhập để rót vào “chiếc phễu tài chính” và không có các khoản tiết kiệm để giữ lại những gì bạn kiếm được, bạn sẽ không có tiền để phân bổ cho các thành phần tiếp theo của tổng tài sản.Gần đây, trong một buổi trả lời phỏng vấn trên đài của tôi, một phụ nữ đã gọi điện đến và đưa ra câu hỏi rất hay:trò nhà huấn luyện, mục đích của tôi là rèn luyện bạn, khích lệ và động viên bạn, vỗ về bạn và mở cửa để trong ánh sáng của cuộc sống bao la, bạn có thể nhìn rõ những gì đang níu bạn lại phía sau.Người nghèo thường nhìn thành công của người khác bằng cặp mắt oán giận, khinh khi pha lẫn đố kỵ và ganh ghét.Nếu có người khác cùng tham gia, hãy hỏi bản thân: “Đâu là vai trò của tôi trong việc tạo ra các tình huống đó?”.Con người là một phần của tự nhiên, chứ không phải là người điều khiển nó.Trong thời gian làm người phụ việc, tôi đã dành thời gian nói chuyện với quản lý về lời lỗ, xem hộp thư để biết tên các nhà cung cấp, giúp người nướng bánh từ 4 giờ sáng để học và làm quen với thiết bị, gia vị và các sự cố thường xảy ra.Hội chứng này rất phổ biến trong xã hội chúng ta.