ở chỗ vắng người, ai mà không muốn thả một con chó như con chó nhỏ này cho nó tự do chạy một chút.ít lâu sau, có người kêu điện thoại nhà tôi chạy lại trả lời.Rồi ông khen không ngớt miệng: "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết.Nhưng nếu không có sự khuyến khích đó thì có lẽ nó còn làm suốt đời trong những nhà máy đầy chuột cống.Tôi thích nó lắm, mà lần trước ít bạn quá, không đủ làm một kíp.Phải để cho người khác trút bầu tâm sự của họ ra.Rồi tôi gạch một gạch dọc chia tờ giấy ra làm hai, một bên đề "Lợi" một bên đề "Hại".Khi tôi tới Philadelphie, tôi kêu điện thoại liền và nói với bà đại loại như sau này: "Tôi kính chào bà."Dạ, lần này tôi bị bắt tại trận.Cậu thôi học từ hồi mười ba tuổi, phải làm công cho một công ty nọ.