Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.Biết chỉ để biết mà thôi.Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.