Khi mà tôi lạc loài.Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.Nhưng bác ta không tin.Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.
