Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.Và chưa thấy phải thay đổi.Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
