Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.Bây giờ bác đang trăm mối lo.Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm.Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.Mặc quần đùi ra đường lạnh.
