Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.Lúc đó bạn đang gập bàn.Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình.