Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.Còn tĩnh tâm mà viết.Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.