Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau.Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).