Họ chê bai đủ thứ: cái này rộng quá, cái kia ngắn quá."Hồi trước, mỗi lần ông ấy ra tỉnh tôi thường mời ông dùng bữa trưa với tôi.Tôi khen ông ta khéo quản lý căn phố đó và kết luận rằng: Tôi muốn ở thêm một năm nữa, nhưng không đủ tiền trả.Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa.Mà thiệt vậy, ông nói thay tôi.Chúng tôi tranh biện.Thành ra anh thợ máy không phải là một nhân viên hạ cấp, mà ai cũng có quyền sai bảo nữa, anh nay đã nghiễm nhiên là một viên chỉ huy rồi.Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa.Tôi lại gõ cửa nữa: bà ta lại hiện ra, nhưng lần này để mạt sát chúng tôi và công ty chúng tôi.Chàng giãi bày tâm sự với tôi như vậy.