Vào thời gian đó, cú sốc này quá mạnh với ông vì ông nghĩ mình không làm điều gì sai trái.Lúc 22 tuổi, ông đến Indonexia không một xu dính túi.“Tôi may mắn có được một cuộc sống hào hứng và mạo hiểm trong suốt 42 năm qua.Với thế hệ học sinh, sinh viên thập niên 1970, ông là tiếng nói lương tâm.Chúng tôi luôn phải ăn những mẩu xương và thịt heo thừa mà cha tôi bán không hết trong ngày.Trong bối cảnh đó, chúng tôi đã trải qua tuổi thơ khó khăn của mình, không ngày nào về nhà mà cha không chửi rủa, đánh mẹ tôi hay một đứa trong chúng tôi.Nhưng ông kể với chúng tôi rằng những người này không có nhật báo để đọc và lo âu, không có rắc rối về thực phẩm , công việc, hôn nhân, tài chính, thật sự không hề có rắc rối nào.Cô bé là nguồn sống của bà.Cha mẹ tôi cũng không biết nốt.Hãy chú ý xem tại sao từ “gieo” lại luôn đi trước từ gặt.