Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.Có bon chen bẩn, ác.Và ông vội ngoảnh đi.Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau.Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
