Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi.Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.Nhưng thế tại sao ta không sướng?Người bảo nghệ thuật là giản đơn.Như một người đồng sở hữu biết điều.
