Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn.May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.