Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.Chỉ là chuyện phiếm thôi.Tình yêu bao giờ cũng mới.Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn.Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.Không phải học con phải về đây ngay chứ.Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua.Thất vọng, tụt giá rồi.
