Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức.Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả.Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả.Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo.Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.
