Nhưng bác nói: Bật dậy nào.Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.Mà sống khoa học một chút.Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.