Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh."Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa.Đời họ đại loại sẽ như sau này: Trăm người thì có chín chục người sẽ đau tim, thất vọng và chỉ một năm là giải nghệ.Nói tóm lại: bắt chước những quân nhân Hoa Kỳ mà thường nghỉ ngơi; lấy trái tim bạn làm gương; nghỉ trước khi mệt tức là kéo dài quãng thời gian bạn thức, mỗi ngày thêm một giờ.Trong ít ngày đầu, còn nghĩ tới máy sưởi, nhưng về sau lần lần tôi quên nó rồi.Ta làm ăn đã 19 năm nay.Không có họ thì khó biết được đời tôi đã ra sao.Đời tôi bây giờ đầy đủ hơn lúc nào hết".Cỏ xanh trong vườn cũng vậy.Tôi cũng buồn vì một cái thẹo xấu xí nằm ngay giữa trán do tai nạn xe hơi nữa.