Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.Nên cháu mới dám cãi như thế.Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính.Lại đánh một canh bạc nữa.Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.
