Đêm thứ tư hay đêm thứ năm tinh thần tôi rời rạc, hoang mang.Tôi biết rằng khó học được cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác.loài rùa thì có tới 190!Luôn luôn tự nhắc nhở rằng trong cuốn ấy hãy còn nhiều lời khuyên giúp ta cải thiện đời ta được nữa.Mắt tôi không rời những người phu, thấy họ khiêng những thùng chất nổ một cách hờ hững mà lạnh xương sống.Người đó hỏi mua thử hai ổ.Bạn đã biết rằng óc và gân cốt không nghỉ ngơi được khi bắp thịt ta căng thẳng.Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn.Bỗng tôi thấy trọng tài đưa tay Tunney lên, nhận rằng y đã thắng: Tôi không còn vô địch nữa rồi! Tôi xuống đài, về phòng thay đồ, dưới mưa lạnh [19] và rẽ đám khán giả mà đi.Ưu tư nào khác những giọt kia? Nó đập, đập, đập, không ngừng vào thần kinh ta, đủ sức làm cho ta điên và tự tử được.
