Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía.Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.Ta cõng nàng đi trên sóng.Để thoát khỏi nỗi chán chường.Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức.Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.Cháu vẫn không chịu dậy ạ.Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
