Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.Giữa đời sống và nghệ thuật.Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.Vật chất? Bạn đâu có.Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả.Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực.