Đầu thư, người ta kể những nỗi khó khăn của công ty hỏa xa, cái đó ích lợi gì cho mình đâu? Rồi người ta xin mình phụ lực với người ta, sau cùng mới hứa sẽ cất hàng và gởi hàng cho mình mau hơn trước.Người đó chỉ còn làm đủ bổn phận thôi.Mới rồi, làm xong một công việc gấp, tôi gởi ông ấy coi.Cho nên tôi tự tiện lại hỏi ý kiến ông.Kết quả ra sao? Bà khoe nhiều lần với bạn bè rằng: "Nhờ lòng âu yếm của nhà tôi mà đời tôi là một chuỗi dài hạnh phúc".Như vậy ông tỏ rằng ông quan tâm tới ông chủ đó và xí nghiệp của ông ta.Đã đành, cái gì ta thích thì ta để ý tới luôn, nhưng chỉ có một mình ta để ý tới nó.Giả thử tôi có nói, thì câu chuyện đã quay ra một vấn đề khác rồi; vì về khoa thảo mộc học, tôi hoàn toàn không biết chút chi hết.Nhưng tôi dằn lòng xuống.Nhưng sự thực đó tôi không thích nghe chút nào cả.