Nhưng Carnegie nhớ ngay bài học con thỏ.Nó làm cho người nhận được vui thích, vì trong thư đã xin người này giúp một việc, một việc nó làm cho người đó thấy sự quan trọng của mình.Nhiều năm trước, một khách hàng giận dữ bước vào văn phòng ông J.Hơn nữa, kẻ ta chỉ trích tự nhiên sẽ hằn học chỉ trích lại ta, như ông Tổng trưởng Bộ Nội vụ Albert Fall, vì ăn hối lộ 100.Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải".Một người làm công già rưng rưng nước mắt nói rằng, ngày hôm đó là ngày sung sướng nhất của ông từ hai năm nay.(Nhân tiện, xin nhắc bạn, ví như bà nhà đòi may một cái áo nhung, thì xin chớ trả lời bà bằng câu đó nhé!).Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc.Chính ra, dù ông có ý tưởng đó, tôi cũng vẫn có gan dùng ông.Bây giờ ta hãy tự hỏi: Những cơn thịnh nộ đó, những lời đay nghiến đó, cái lối bù lu bù loa đó có cải thiện ông Lincoln chút nào không? Một ngàn lần không.