Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình.Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.