Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…Lại nói chuyện đi đá bóng.Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.Nhưng mà chắc là ra được thôi.Cứ như người từ trên giời rơi xuống.Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.