Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
