Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa.Bây giờ là 12h26 đêm.Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba.
