Tôi dám cuộc với bạn rằng bữa đó thầy về nhà, vui như sao, kể lại chuyện cho vợ nghe và buổi tối, khi rửa mặt, ngắm bộ tóc trong gương, tự nhủ, "Kể ra tóc mình đẹp thiệt".Chỉ một mình tôi chịu trách nhiệm về cuộc chiến bại này thôi".Mà có khó khăn gì đâu, chỉ một chút suy nghĩ, vài lời ngọt ngào, một lòng thành thật gắng sức quên mình và hiểu người là đủ làm dịu hẳn vết thương.Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành.Người ta rầy nó, đánh nó, làm nhục nó.Lão Tử cũng đã đem ra dạy học trò.Người đọc nó có ấn tượng gì? Tôi sẽ cho bạn hay.Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền.Quân đội mà có tinh thần đó thì ông - mà cả Nã Phá Luân tái sinh nữa - cũng không thể bắt họ gắng sức được.Chúng tôi chỉ biết rằng chính sách của chúng tôi hẳn có chỗ hay, nếu không thì sao đã thịnh vượng trong nửa thế kỷ nay được?
