ở chương trước, chúng ta đã gặp Robert, viên chức an toàn hàng không.Bây giờ bạn ký tên vào bản tuyên bố.Nào, bây giờ hãy tưởng tượng đồng hồ quay ngược lại, và bạn tranh tài ở cũng kỳ thế vận hội ấy lần thứ hai.tôi thật sự hài lòng vì những thay đổi.tôi có khuynh hướng nhì vào mặt tươi sáng của bất cứ việc gì xảy đến với mình.đó là một trong những quyết định sáng suốt nhất trong sự nghiệp của tôi – bởi vì một vài tuần sau, chúng tôi thấy trên báo chí xuất hiện thông tin rằng công ty đó dính vào một vụ xì-căng-đan lớn”Một người không may khác, vốn chẳng bao giờ tìm được việc làm, trả lời tôi về niềm mong chờ tương lai của mình: “tôi biết mình sẽ chẳng thể tìm được việc, cho nên tôi cũng không cố thử làm gì.Chúng ta cũng gặp Lee, một giám đốc tiếp thị có khả nănag siêu linh để biết có mặt đúng lúc đúng nơi.điều đó quả cũng trớ trêu, nhưng đừng quá ráo riết tìm kiếm thì cuối cùng ta lại tìm thấy thật nhiều.tôi lập tức nghĩ đến một nghiên cứu rầm rộ về việc dò tìm kẻ nói dối, tôi liền viết thư phúc đáp, đề nghị hãy chiếu cho khán giả truyền hình xem một đoạn phim ngắn, trong đó có người nói dối hoặc nói thật, rồi yêu cầu họ điện thoại về để cho biết xem họ nghĩ người đó có trung thực hay không.
