Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.Chẳng có cái gì đập.Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống.Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu.