Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng cười rất to.Một người hàng xóm thường gửi cô con gái mười hai tuổi sang nhà tôi khi cô ấy ra ngoài để làm hàng triệu những việc lẽ ra một người mẹ không phải làm.Khi bạn cảm thấy thoải mái với người đó, hãy nâng câu đó thành: Tôi rất vui mừng được gặp anh.Bước quan trọng tiếp theo là ngừng vài giây.Trừ khi đó là tòa nhà của bạn hoặc của người hàng xóm.Và tôi thích đôi giầy cao cổ màu đỏ rất khủng bố của cô ấy.Có thể hiểu được là, việc tôi không biết cái máy lọc khí từ nắm đấm tay cầm đã hạn chế cuộc nói chuyện của chúng tôi.Những ngón tay của tôi run lên bần bật, phải khó khăn lắm tôi mới mở được thư.Rồi tôi làm theo lời khuyên của cô ấy, và tôi không cảm thấy đau nữa.Ôi, được, có lẽ tôi mắc bệnh hoang tưởng.
