Trước cảnh tượng kinh sợ này, Ghét chạy một mạch ra khỏi nơi chết chóc đó, cậu chạy đến khi trời tối mịt và không còn đủ sức nữa mới dừng lại, nằm trên một vách đá ngắm những vì sao, Ghét bắt đầu suy nghĩ lại tất cả những chuyện đã qua.Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ.- Nhiều khi tôi thấy thương cho cậu quá, thấy như tôi không, luôn được mọi người yêu thương, dành nhiều thời gian và ưu đãilúc nào không biết, may mà giật mình tỉnh dậy lúc 11h30 đêm đển gửi tin và post cái entry đã soạn sẵn cách đó hai ngày lên blog.Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ.- Này, ông sao vậy, ông khóc hả, có gì nghiêm trọng không vậy? – Bác Hùng hỏi.Thât bai không phải là khi bạn bị mắc nghẹn trong lúc ăn mà là khi bạn không còn dám ăn bánh rán nữa sau môt lần mắc nghẹn.Ngồi nhìn mẹ nhào bột bánh, Bông hỏi : "Mẹ à, Tết này sao bố không về với mẹ con mình?".Hiếm có dịp như thế này, không tận hưởng cuộc sống thật phí.Nhưng Ghét không biết phải đi như thế nào vì cậu chưa bao giờ đến đó.