Câu chuyện của Chris Langan nói lên điều gì với chúng ta? Những lời giải thích đau lòng của anh, giống như chính câu chuyện, cũng có đôi phần lạ lùng.Thay vào đó, một loạt những doanh nghiệp được thành lập đã tham gia vào thiết kế mẫu mã và chuẩn bị vải vóc, tiếp đến công đoạn thêu, bấm, đính khuy phức tạp đều được chuyển sang các nhà thầu nhỏ lẻ.Chúng tôi bảo các sinh viên quay xuống hành lang và ở đầu kia có một kẻ đồng mưu khác bước tới.Và mỗi quốc gia và vùng lãnh thổ đều đem đến đội tuyển gồm một nghìn học sinh lớp Tám.Vấn đề với các vụ thôn tính thô bạo chính là ở chỗ chúng thô bạo, Steven Brill − người sáng lập ra tờ tạp chí thương mại American Lawyer nói.Nếu như thế, Chris Langan đã ngang hàng với Einstein rồi.Đó là một cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều so với việc làm một anh bảo kê.Vào năm 1982, một sinh viên chuyên ngành xã hội học tên là Louise Farkas đến viếng thăm một loạt nhà điều dưỡng và khu căn hộ ở thành phố New York và Miami Beach.Tôi theo học lớp toán và triết học, anh nhắc chuyện cũ.Nhưng làm sao như thế được khi mà họ không thể trông thấy đường băng? Hai giây trôi qua.
