Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.Tôi đã đến đó và đã trở về.Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi.Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.