Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.- Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì.
