Tôi có bàn chuyện với một nam thanh suốt buổi sớm mai về cuộc sống lục bình, ăn đầu đường ngủ xó chợ của em, em hay lộ vẻ buồn đăm chiêu thỉnh thoảng khóc sướt mướt.Làm náo động lên trong tâm hồn họ một khối tình phức tạp hỗn độn mà yếu tố chánh là mến yêu, hối tiếc, uất ức, bất mãn.Rồi bóng một thôn nữ hái sen bên bờ đập.Người bạn trai tự nhiên có xu hướng mở cửa lòng, ký thác tâm sự.Họ chưa tới lúc lãnh hội những ý tưởng cao sâu.Mẹ bắt họ làm gì, họ nhớ thì làm, quên thì thoiâ.Quốc gia lại cần bạn hơn nữa vì giang san chỉ được xây dựng khi có những thế hệ say trào sức sống của giống nòi.Nhưng phải khai thác bản năng hướng xã sẵn có trong mình để mình ngày một thành người hợp xã.Cũng không phải họ thấy lẻ loi như một thiếu phụ vừa đưa chồng đến chốn yên nghĩ nghìn thu trở về cô phòng vắng lạnh.Họ không khinh rẻ, phản đối, chia trí đâu.