- Việc làm chỉ dành cho những kẻ nô lệ thôi! – Hadan Gula đáp không cần nghĩ ngợi.Nhìn thấy bầy cừu, họ rất ưng ý nên đã trả với giá rất cao – cao gấp ba lần so với giá người nông dân nài nỉ bán cho tôi vào tối hôm qua.Nhờ Algamish khuyến cáo từ trước nên tôi tiếp tục để dành tiền.Mặt trời của miền nhiệt đới tại thung lũng vùng Euphrate tỏa hơi nóng hừng hực như đang trút lửa xuống đầu anh một cách không thương tiếc.- Ồ! Vậy mà tôi đã không nghĩ ra.Tại đây, anh gặp Mathon đang ngồi chễm chệ trên một tấm thảm lớn và thưởng thức bữa ăn do những người nô lệ da đen dọn lên.– Hadan Gula thành thật trả lời.Vợ của anh thỉnh thoảng lại xuất hiện ở cánh cửa, ánh mắt ngập ngừng nhìn về phía anh, như thầm nhắc nhở rằng bao bột mì trong nhà đã hết, anh cần phải đóng xong chiếc xe, gò lại cho kỹ, chạm khắc đâu vào đó rồi đánh bóng, quét sơn và phủ da lên những vành bánh xe để giao cho khách, nhằm kiếm một ít tiền mua bột mì.- Nhưng tại sao tất cả mọi người không thể học được cách thức kiếm ra nhiều vàng để trở nên giàu có? – Nhà vua hỏi lại.- Chỉ may mắn một điều là tôi có tham vọng làm giàu trước khi gặp ông Algamish.
